Tam Mỹ Tây quê tôi là một kho báu – nơi có dòng sông Trầu thơ mộng chảy qua, có hồ Đồng Nhơn và có đập Bàu Vang trong xanh cho nguồn nước về ruộng đồng, có Hố Giang Thơm mát lành níu chân du khách những ngày hè nắng nóng, có rừng tự nhiên đa dạng các loài động thực vật. Và đặc biệt có một tài sản quý của cả thế giới – đó là Voọc Chà vá chân xám. Tuy nhiên, từ những lần gỡ bẫy chim, bẫy thú, nhìn những chú chim hoang dã nằm thoi thóp, nhìn những xác nhím, xác sóc chết treo lơ lửng, tôi nhận ra kho báu ấy mong manh lắm. Nỗ lực tuyên truyền, tuần tra bảo vệ được rừng, bảo vệ được đàn Chà vá chân xám của anh em trong Nhóm tiên phong đã dần dần nâng cao ý thức của người dân, các tác động đến rừng đã giảm đáng kể, đàn Voọc ngày càng phát triển, nhiều hộ dân đã tự nguyện để lại những hàng keo giáp ranh với rừng tự nhiên. Nhưng nếu chúng ta không biết gìn giữ, cộng đồng không chung tay bảo vệ thì kho báu ấy sẽ biến mất. Tôi mong sao người dân cùng chung tay bảo vệ, gìn giữ kho báu quý không chỉ của riêng chúng ta mà còn là của cả nhân loại. Để sau này, khi nhắc tới Tam Mỹ Tây người ta sẽ nhớ đến mảnh đất không chỉ giàu văn hóa – lịch sử mà còn có tài nguyên đa dạng được gìn giữ từ rừng già đến sông xanh, nhớ tới đàn Voọc quý giá, hiền lành và nhớ tới con người Tam Mỹ Tây thân thiện, hiếu khách.
